Tôi cô đơn



Mưa.

Ngồi uống rượu với thằng bạn, vui.

Nhận tin nhắn, lại thấy buồn.

Sao đời cứ mãi trêu ngươi nó như vậy?

Nó làm gì sai à?

Cô đơn ở quá khứ.

Lạc lõng giữa hiện tại.

Mơ hồ về tương lại.

Không biết điều gì sẽ đón chờ nó ở phía trước, chắc lại là niềm đau.

Trả giá à?

Chắc thế.

Gượng cười cho bản thân nó, những gì nó trải qua cuối cùng cũng chỉ về lại với một con đường mang tên bế tắc.

Một số 0 tròn trĩnh, có bước thế nào cũng chỉ quay lại nơi nó xuất phát.

Vẫn chỉ riêng mình nó một mình.

Cô đơn và cô độc.

Muốn được say, nhưng không say được.

Tại sao?

Ai cho nó câu trả lời đi.

Phũ thế nào nó cũng đón nhận, dù vui hay buồn.

Quen rồi.

Sao mưa không cuốn trôi đi nỗi buồn trong lòng nó, để cho nó được thanh thản.

Muốn khóc quá, nhưng chẳng còn nước mắt để mà khóc nữa rồi.

Kiệt quệ, ngay cả trong suy nghĩ.

Vì điều gì mà nó trở thành ra thế này?

Nó cũng không biết nữa.

Chỉ biết hành hạ xác thân này để cảm thấy nhẹ nhỏm.

Lấy nỗi đau này để vùi lấp nỗi đau kia, cuối cùng cũng chẳng được gì.

Cô đơn ngay cả trong suy nghĩ.

Thực sự cô đơn.

Cô đơn thực sự.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn